Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

CUỘC ĐỜI

Bao năm qua, vẫn luôn tâm niệm " sống có tâm, có đức sẽ được đền đáp xứng đáng, cuộc đời không bất công với người tốt". Thế nhưng, may mắn mãi không mỉm cười với mình. Trong khi những kẻ lươn lẹo, gian ác thì lại giàu có sung túc.
Mỗi con người khi sinh ra đã mang cho mình một lá số, thì dù cho thế nào đi nữa cái số mệnh đó vẫn cứ đeo đẳng bám mình, câu nói " Đức năng thắng số" đến lúc này mình cảm thấy nó không còn đúng nữa, hoặc là không đúng với riêng mình, gia đình mình?
Đọc Tây Du Kí mới thấy thấm thía ý nghĩa: đến Đất Phật còn nuôi dưỡng cô hồn, gian tham thì chốn nhân gian làm sao không có chuyện thị phi, biến trắng thành đen.

Có thể trong con mắt mình mọi người đều tốt, đều như con người mình, sống đơn giản. Nhưng không phải, người ta ai cũng có cái tôi, cái lòng tham, mưu đồ. Mọi mối quan hệ trên đời này đơn giản chỉ là sự trao đổi cho - nhận.
 Ngẫm lại câu nói của Khổng Tử " Muốn lấy thì làm ra vẻ không cần, muốn bỏ thì hãy cố giữ" nó thật đúng. Mình quá tin người, chỉ đơn giản nhìn mọi vật như tảng băng chỉ nhìn thấy bề nổi mà chẳng thấy phần chìm của nó, Không hiểu hết cuộc sống, con người mà dễ dãi chia sẻ hết thật là sai lầm.
Tự nhận mình là người thông minh, hiểu biết nhưng thực ra mình chỉ là kẻ ngốc, thằng hề giữa đời. Cuộc đời này ngoài những người thân thích ra thì không nên tin tưởng vào bất cứ ai.
Đến bây giờ mới thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, lấy đi quá nhiều cơ hội thăng tiến của bản thân. Làm vơi đi rất nhiều tình yêu và hi vọng của Mẹ và Vợ cũng các con. Đã nhiều lần hứa thay đổi, hứa làm lại mà vẫn như thế, vẫn cứ đi về trên con đường cũ, vẫn thói quen đó, vẫn phong cách sống đó. Biết sai, biết hối hận mà sao không thay đổi được? có lẽ nào vẫn là cái lá số cuộc đời?

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

lâu rồi mới ghé thăm nhà

Từ ngày dùng Facebook đến giờ, bỏ quên dần quên dần blog, thói quen viết lách cũng thay đổi.
Thấy tư duy cũng cùn đi, FB tiện lợi thật nhưng cũng làm cho người ta mất đi cái thú viết, chỉ còn lại nhưng stt ngắn, kiểu như" mưa rồi..." "ốm mất rồi.."
chắc phải quay lại với Blog nhiều hơn để tự do viết những gì suy nghĩ, những gì mong muốn, trải lòng tốt hơn!

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Tiền yếu hay mạnh có lợi?

hai cách làm suy yếu đồng tiền hoặc làm mạnh đồng tiền so với đồng USD có 2 mặt lợi và hại khác nhau. Việt Nam ta nên làm yếu đồng tiên hay làm mạnh lên đều cần cân nhắc. Nhật Bản là cường quốc họ chủ yếu đầu tư ra nước ngoài, xuất khẩu, tài trợ ODA (thực chất họ thu lại đến>90% khi mà dự án đầu tư xong, các nước được đầu tư vay với lãi xuất thấp nhưng lợi thì người Nhật hưởng nhiều hơn, nhưng cácnước nghèo như Việt Nam vẫn sẵn sàng vay) họ làm mạnh đồng tiền khiến giá trị thu về nhiều hơn.
Trung Quốc thì khác, họ đầu xuất khẩu lớn vì vậy họ chọn phương án làm yếu đồng Nhân dân Tệ có thời điểm đến 30% so với giá trị thực tế, khiến cho các mặt hàng của họ chưa cần có những lợi thế khác như: giá nhân công, nguyên liệu dồi dào... thì các doanh nghiệp Trung Quốc đã lãi mặc định 30%. Các nhà đầu tư khi đầu tư vào đất nước này cũng có luôn lãi 30% mặc dù chưa đầu tư.
Việt Nam ta cũng vừa thêm 1 lần làm yếu đồng tiền, liệu có lợi hay hại?
các mặt hàng xuất khẩu thế mạnh của ta là Nông sản, da giày, dệt may, thủy san... nhưng những mặt hàng này chiếm tỉ trọng rất lớn đầu vào phải nhập khẩu =>giá trị thu về từ xuất khẩu không cao như kì vọng. Trong khi đó ta nhập khẩu rất nhiều => lợi về xuất nhập khẩu đã không có chính Việt Nam ta thiệt thòi.
Về thu hút đầu tư, nhìn từ khía cạnh giấy tờ là có lợi, hấp dẫn hơn các nhà đầu tư. thế nhưng, chúng ta khác Trung Quốc vì khả năng kiểm soát không tốt, dẫn đến các nhà đầu tư ảo, đầu tư vào rồi bán lại cho Doanh nghiệp Việt Nam các dự án => chính chúng ta bị mất tiền chứ không phải được lợi.
chưa kể các nhà nhập khẩu lớn bị đánh úp về tỉ giá mất rất nhiều tiền giống như Dantri đánh giá mất cả trăm tỷ đồng trong 1 đêm.
thực sự quá ảo!

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Nhật kí

Sáng tỉnh dậy. Cũng như bao ngày khác. Hôm nay hơi lạ một tý là mình thấy ẩm ẩm ướt dưới đít. Ôi cái đệt, đái ra giường rồi. Xấu hổ vl. Bật dậy thì mới biết đái ra quần thôi, không phải đái ra giường. Phù, may thế.


Mắt lờ đờ. Vào phòng vệ sinh đánh răng. Càng đánh càng thấy đen đen hôi hôi. Ôi thôi, hãm rồi, cầm nhầm bàn chải đánh giầy,tởm vl. Thôi kẹ con mẹ nó, đi ăn sáng đã. Ra quán xôi đầu ngõ.


- Cô ơi, cho cháu 3 nghìn xôi nhiều hành nhiêù ruốc nhiều xôi cô nhé.
 Bà bán xôi đưa đôi mắt viên đạn lên nhìn mình. 
- Mày biến con mẹ đi chỗ khác đi. Sáng sớm đừng ám tao bán hàng.
Haizz. Sợ quá mình té luôn. Mình có làm gì đâu mà chửi mình kinh vãi. Thế là thôi té về, ăn 2 quả chửi cũng no mẹ nó rồi. Về đến cổng nhà thấy bãi cứt chó có vết dép dẫm qua, thấy nghi nghi như dép mình. Mang lên đo thử thì ôi,  vl chúa tôi, đúng là dép mình thật. Hỏi tại sao sáng ra cửa bị hai con đàn bà nó chửi cho ngu người. Haizz. Địt mẹ, nhớ lại buổi sáng có con dở người nào nhắn nhầm vào số mình " 1 buổi sáng tốt lành anh yêu nhé". May cho nó là mình thấy số lạ nên xoá đi, không thì ông cầm máy gọi chửi cho thối đầu. Kết luận: một buổi sáng hãm thần tài.


Ăn cơm trưa xong chạy ra ngoài làm bi thuốc lào Tiên lãng thì va phải đứa con gái, làm nó ngã. Nó đứng dậy làm câu" nhìn em xinh quá nên không thấy đường ah", kèm theo cái nháy mắt, làm mình tý nôn hết bữa trưa vừa ăn xong. Đệt mẹ nhà nó, mình chưa thấy đưá nào xấu khủng thế. Trong khi mình là thằng dễ tính rồi đấy. Mồm thi vâu ra 3cm, da thì đen như củ tam thất, quả đầu thì hơi méo một tý. Không thấy đứa nào vửa xấu lại vửa thô như nó. Tởm với gái quá. Thôi, ra làm cốc trà với bi thuốc đã.


Ngồi uống nước, cầm tờ An ninh Thủ đô đọc thấy tin giật gân. Các nhà phát minh đã làm được một máy bẳt trộm cực kỳ hiệu quả và mang sang Mỹ, Trung quốc và Việt nam để thử nghiệm (ôi cái đệt thế là xong rồi, hết cửa làm ăn của mình rôì). Sau khi mang sang Mỹ, bắt được 3000 tên trộm, mang sang Trung quốc bắt được 1500 tên trộm, sau khi mang sang Việt nam được một hôm thì bị... mất trộm. Sau vụ này mới biết Việt nam có rất nhiều nhân tài hơn mình.


Buổi tối, thằng bạn rủ đi hóng gió. Đang vi vu tự dưng thấy 2 đồng chí CSCĐ tuýt còi (tại thằng bạn bảo không đội mũ mới là rân chơi, hội con gái nó mới thick nên mình làm theo). Hix, sợ quá định dừng lại thì thằng bạn bảo chạy đi. Hoảng quá không biết thế nào nên cứ về số phóng ga chạy. Vừa đi mình vừa nói tao sợ nó bắt quá mày ơi. Thằng bạn bảo yên tâm chạy đi, bố tao làm sếp công an giao thông, có gì tao xin là được. Nghe thấy câu này mình tự tin lên hẳn, chạy tít mù. Chạy được chục vòng hồ gươm thì thoát. Hú hồn.


Hôm sau chém gió với mấy thằng bạn. Đang kể chiến tích hôm qua và có thằng bạn bố làm sếp giao thông thì bọn nó mới bảo bố nó làm ruộng ở nhà ý. Sếp cái đéo gì. Con mẹ nó, giật mình tý ngã ngửa. Hôm qua mà bị bắt thì chắc mình chôn sống thằng cứt kia quá. Thôi đêm rồi mang thú nhún, búp bê ra chơi lúc rồi đi ngủ. Hết một ngày.

***

Chinh ô peo, chinh ố pèo ô peo... Noel đến rồi. Ngày kiếm tiền đây rồi. Mà làm gì để có tiền đây?

Ngồi làm bi thuốc lào đắn đo với những việc làm kiếm ra tiền. Phân vân giữa ba việc. Một là đi vòng quanh bờ Hồ, ở các bãi gửi xe thu - thó mũ bảo hiểm về bán. Nhưng việc này mà để mấy thằng bảo vệ bắt được chắc nó nện cho mình sủi bọt mép, nên loại. Hai là đi bán hoa hồng, cũng ở bờ Hồ. Mà bây toàn thằng kiệt sỉ đi tán gái, có thằng nào dám bỏ tiền mua hoa cho gái đâu, mình là trong số những thằng đấy nên mình biết. Nên thôi loại.

7h tối, nhận nhiệm vụ đi đưa quà ở Lạc Long Quân cho một thằng bé 5 tuổi. Vừa đi đến cổng nhà thì thằng bé chạy ra hớn hở, mình thấy cũng vui lây. Đang chuẩn bị xuống xe đưa quà thì thằng bé chạy ra, vừa chạy vừa nói , "a thằng Noel , thằng Noel đến rồi ". Ơ, vl mày. Thằng...thằng nào...? thằng bố mày ah, ranh con. Mày gọi bố mày là thằng được thôi, còn tao mày phải gọi là anh Noel biết chưa, thằng ngu? Gọi thằng bố hay con mẹ mày ra đây nhận quà nhanh lên. Láo lếu, tý tuổi đầu  đã bố láo, nhét ku"t vào mồm bây giờ.

8h nhận nhiệm vụ đi đưa quà cho một đứa bé. Đến nhà bấm chuông 15 phút. Đéo ai ra mở cửa. Bực mình đạp cửa bùm một phát, rồi hét to " ịt cụ mày không ra lấy quà ông vất mẹ đi đấy". Tự dưng có đứa bé chay ra mở cửa rồi bảo " ơ..., cháu chờ ông ở nóc nhà mãi mà không thấy đâu, hóa ra ông ở đây. Ông leo lên nóc nhà đi rồi trèo xuống phòng cháu nhé, cháu đợi". Leo...leo cái mẹ cháu, lấy quà nhanh ông mày còn đi về. Làm ông đứng cửa 15 phút còn bắt ông leo ah. Ơ, sao ông không cưỡi chim mà lại đi xe máy thế ạ? Tự dưng nó khóc to tướng. Thôi mình để quà lại chạy luôn, le ve tý bố mẹ nó ra đập chết.

9h mang quà đi cho một thằng bé tên Bin baby. Đang bấm chuông thì có một tay đầu trọc xăm trổ đầy mình, còn bấm cả lỗ tai ra mở cửa, làm mình tim vãi Nuyện. Anh cho em hỏi đây phải nhà bé Bin không ạ? Cháu là Bin này ông ơi, Bin baby này ông. Ông đến đưa quà cho cháu ah.  Ôi, cái mả tổ mày. To tướng như con tịnh thế này mà cũng kêu là Bin baby ah. Cái loại mày baby thì trẻ con nó chết hết rồi. Nghĩ trong đầu thôi, mình mà nói ra nó mà nghe thấy thì cụ ông già Noel nó còn xơi chứ đừng nói ông già Noel.

10h, về đến nhà thì thấy một gói quà to to để trước cửa. Hí hửng nghĩ, chắc em nào hâm mộ mình rồi. Sướng sướng. Vừa mở cửa vào phòng thì có một em chạy đến gọi " ơi anh ơi". Sĩ sĩ một tý nên mặt vênh lên hất hàm "nói?". Trả lại bà mày gói quà, bà mày để nhầm phòng. Vừa nói tay nó vừa giật phụp một cái rồi chạy luôn. Ơ, cái tiên sư nhà mày. Mày mù ah mà không biết nhìn phòng thế. Tý mày về nhìn nhầm cái lốp ôto thành con gấu bông rồi lao vào ôm nó đi, con lợn. Bực cả mình.

Thôi đi ngủ. Noel nằm nhà ngủ như ai. Tội éo gì ra đường chen chúc nhau ngửi mùi hôi nách. Ngủ. Nên viết ngắn gọn thôi không thì không phải nhật ký mà lại là tiểu thuyết.

***

Hôm nay cắp sách đi học. Cũng như bao ngày khác. Vừa vào đến cổng trường thấy 30-40 học sinh túm tụm đông nghịt, nghĩ thầm chắc chúng nó đánh nhau. Sướng sướng sắp được xem chúng nó đánh nhau nên phi ầm ầm đến. Thân hình nhỏ bé nên mãi mới bon chen vào được bên trong thì một cảnh tượng kinh hồn, thân xác mình bay loạn xạ. Một phút bình tình mình mới biết gần 40 thằng đang tụ tập đếm xem có bao nhiêu con kiến chạy từ cái tổ kiến ra. Bà mẹ nhà nó, một lũ điên. Không biết bố mẹ chúng nó cho tiền đi tẩy chất xám hay sao mà thông minh thế không biết?


Vào tiết 1, cô giáo chủ nhiệm mặt hằm hằm, trên tay cầm cái sổ đầu bài cuả lớp. Cô ngồi xuống bàn giáo viên đập bụp bụp, cộng thêm tiếng hét " hôm qua những cậu nào mất trật tự trong lớp?". Cả lớp đang im lặng, không ai dám nói câu nào tự nhiên có tiếng bủm pủm pủm phát ra từ đít thằng Tiến béo. Cả lớp há hốc mồm. Mấy thằng thì ôm bụng cười, bọn con gái thì bịt mồm bịt mũi. Mà công nhận rắm thằng này thối vãi. Phải 5 phút mới bay hết mùi.

Lúc ra chơi hỏi nó mới biết, nó ăn sáng bằng 8 củ khoai lang. Mình lậy cả mộ tổ nhà nó. Haizz. Đến tiết 2, không có gì đặc biệt lắm. Học được nửa tiết thì thằng Trung lùn hát bài "sao em nỡ vội lấy chồng". Đang hát đến câu " lấy chồng sớm làm gì để đầu ti thâm xì " thì bất ngờ cô giáo nhìn xuống lớp và nói, "lớp mình đang nuôi chó ah, mà sao cô nghe thấy tiếng con gì đang rên rên ở góc lớp". Cả lớp cuời ầm lên, mỗi thằng Trung lùn mặt tái mét,cúi gằm xuống bàn. Và nhất là vụ hôm nay, thằng Hải cave nó ngồi bàn dãy giáo viên. Nó cầm cái bật lửa vặn ga hết cỡ rồi xì xì ga ra ( chủ yếu là nó định xem lúc xì ga ra thì nhìn nó như nào, đến nản với nó ). Lúc cậu đang xì ga thì bà giáo quay xuống và hét lên, "cậu định giết tôi đấy ah...". Thằng bé ngơ ngác chưa hiểu gì thì trong sổ đầu bài có ngay dòng chữ "Hải ám sát giáo viên ". Thế là xong thằng dở hơi ăn cám lợn. Giấy mời phụ huynh phấp phới trên tay và  nét mặt của thằng tử tù.

Tiết 4, lịch sử. Cô giáo đang giảng về lịch sử Việt nam thì thằng Long cùi đang trêu gái mất trật tự. Cô giáo gọi đứng dậy trả lời " Lý Tuấn là ai, xuất thân ở đâu?". Cậu hí hửng như hứng được vàng nên trả lời to rõ ràng " Thưa cô, Lý Tuấn là em ruột của Lý Quỳ và có họ hàng với Lỗ Trí Thâm". Bà nội nó, xem phim của bọn Tàu khưạ nhiều nên nhiễm mẹ nó rồi. Dĩ nhiên không cần đoán cũng biết nó được thêm một quả trứng trong giỏ trứng vốn đã rất đầy. Mặt thằng bé đần thối. Thế là hết một ngày đi học.

***

Ngày buồn tháng nhớ năm cô đơn

Một đàn chim lợn bay qua vườn.....

6h sáng phi xe máy ra mấy tòa nhà chung cư tập thể dục. Mình đi thang máy lên tầng 10 rồi lại đi xuống, làm khoảng chục lần, mệt cả người, đau cả ngón tay vì ấn nút. Đang đi lên tầng 6 thì buồn ị quá, phi ngay vào nhà vệ sinh công cộng giải quyết. Giải quyết xong thì hết cụ nó giấy. Loay hoay mãi vì không có cái gì để chùi, mà  mình ăn ở sạch sẽ nên không thể mặc vào mà đi về được. Đành phải quay mông ra hướng gió ngồi chờ nó khô rồi bóc đi vậy.

Đang ngồi đợi nó khô thì có thằng ôn con cứ đến đập cửa ầm ầm.

- Ai trong đấy mà lâu thế, chưa xong ah?

- Từ từ đợi tý đê.

15" sau.

- Anh làm cái gì mà lâu thế, em buồn lắm rồi.

- Buồn kệ mẹ mày, tao không có giấy lau đang đợi nó khô.

- Em không nhịn được nữa rồi, anh kiếm gì lau tạm đi. Nhanh đi anh ơi, nhanh đi.

- Trong này ko có gì để lau, chịu khó đợi đê.

- Nhanh đi anh , Nhanh đi anh.

Nó cứ lèo nhèo. Bực mình đạp cửa ra chổng mông lên.

- Ịt cụ mày, làm nó sạch nó đi rồi tao ra. Bố đã bảo đang đợi nó khô rồi còn cứ lèo nhèo nhiều.

Mặt thằng bé đần thối. Mình đóng cửa vào ngồi tiếp.

- Anh ơi em không nhịn được nữa rồi. Anh cầm mấy tờ tiền này lau tạm đi, em đưa cho.

- Con bà mày làm thế để tao đi tù ah. Có tiền nước ngoài không?

- Em có mấy tờ Trung quốc được không anh?

- Mang tờ nào có hình thằng MAO TRẠCH ĐÔNG vào đây.

Thế là nó đưa mấy tờ tiền Chi nở cho mình. Mình chọn đúng mặt thằng đồng chí MAO cho vào đúng giữa lỗ quẹt 2 nhát. Xong xuôi gói mấy tờ lại. Đi ra.

- Đây, trả mày. Không lại bảo tao trấn của trẻ con.

- Kinh quá anh ơi.

- Không lấy thì đưa tao, sĩ diện.

Xong xuôi đi về. Đến nhà thấy ngay một thằng cứ lừ lừ mình. Định quay ra vả cho nó phát vì cái tội thấy trai đẹp cứ nhìn. Mà nghe nói thằng này 1 tuổi nó cai sữa, 20 tuổi nó...cai nghiện. Động vào nó nó rút kim tiêm chọc cho phát thì thành tiên sớm. Nên thôi vào nhà đóng kín cửa là thượng sách.

Vào nhà thì quả bụng kêu ọc ạch. Mới nhớ sáng đến giờ chưa ăn gì. Chạy vội ra quán xôi làm tạm bát xôi vậy.

Đang ngồi ăn ngon thì có một thằng đi qua quệt phải mình làm tý rơi bát xôi. Bực mình quay ra chửi.

- Tổ cụ mày,có mù không mà đi đứng kiểu đấy. Không thấy ông mày đang ngồi đây ah.

Vừa nói ra khỏi mồm, quay ra thì mình nhìn thấy một thằng to vật vã. Con mẹ nó, ăn nhiều mà không đi ị hay sao mà to thế. Tự dưng mình run run....

- Mày vừa nói ai, nói lại tao nghe?

- Ơ, em có nói gì đâu, chắc anh nghe nhầm, hehe

- Nhầm này...nhầm này...

Vừa nói nó vừa đấm mình, làm mình máu me be bét đầy mồm. đau mà không dám đánh lại nó. Cũng chỉ tại vì mình đã tự hứa với bản thân rằng " không bao giờ đánh những thằng to và đô con hơn mình ", không thì nó ăn đủ. Coi như nó gặp may, hix...

Máu me đầy mồm. Mà nhìn bát xôi đang ăn bỏ đi thì  tiếc, nên thôi cố ăn hết vậy. Con bà nó, mình chủ ý là ra đây ăn xôi, thế mà gặp thằng đần kia nó cho mình đang ăn xôi thành ăn... tiết canh xôi. Đến nhục

Đi về mà lòng ấm ức, muốn đập thằng nào cho hả giận mà nhìn eó đâu cũng toàn thằng to. Tự dưng có một thằng tầm lớp 8 đi qua trước mặt mình.

- Thằng kia. Vào đây tao bảo.

- A bảo gì em ạ?

Bụp...bụp... Mình nện nó 2 phát, thì nó mếu máo.

- Em làm gì anh mà anh đánh em. Lớn đi bắt nạt nhỏ, không xấu hổ ah?

- Cái tội mùa đông mày không đeo găng tay. Ngứa mắt thì tao đánh. Có sao không? không thì biến nhanh không bố mày nện tiếp bây giờ.

Thằng bé chạy vù vù. Không chạy nhanh tao đập thêm cho lại bảo hôm nay tao hiếu động.

Thôi mệt quá về ngủ, để đêm dậy còn học bài. Phải chăm chỉ mới được. Không thì dạo này toàn xịt, đánh con nào tượt con đấy. Học chăm chỉ tý ông trời thương còn cho 2 nháy. Ngủ!

***

Ngày...tháng...năm...

Sáng sớm đang ngủ thì thằng em họ đấm cửa bùm bụp

- Anh Ken ơi, anh Ken ơi.

- Whát dơ phắc? Bố mày đang ngủ gọi cái lìn gì giờ này?

- Anh đi họp phụ huynh hộ em nhóe?

- Anh già nhà mày đâu sao không đi ?

- Thôi, em sợ bố em đi họp xong tẩn em chết....

- 2 lít thì đi.

- Anh em mà anh lấy tiền á? Giúp em đi, cô giáo em bằng tuổi anh, nhìn xinh lắm.

- 5 lít

- Ôi thôi 2 lít ... 2 lít được rồi. Em đưa trước 1 lít. Anh đóng giả giống người lớn một tý , đóng đạt em trả thêm 1 lít. Ok ?

- Mấy giờ ?

- 8h. Anh chuẩn bị đi. Khi nào đi gọi em. Em cũng phải lên.

- uhm té đi. Tý tao gọi.

Vì đóng giống anh trai ruột, phải ác ôn nông thôn một tý. Mà chưa biết làm thế nào, nên thôi cứ đi. Đến đâu hay đến đó...

8h30. Lúc này không khí trong lớp đang rất căng thẳng và ngột ngạt khi GV đọc điểm và phê bình những học sinh cá biệt trong lớp. Số học sinh bị phê bình thì cúi mặt xuống, phụ huynh thì cứ lườm con em mình từ đầu đến chân rồi lẩm bẩm.

Đang căng thẳng là thế mà quả bụng mình cứ ọc ạch nên làm quả rắm xì. Xung quanh cứ xì xà xì xầm. Bực mình làm bủm phát. Cả hội im luôn. Vì phải lấy tay che mũi che mồm không sặc chết.

Đợi mãi thì GV cũng gọi tên thằng em mình.

- Phụ huynh của em " Lò Vi Sóng " có đây không?

- Tôi đây... tôi đây.

- Tình hình thành tích học tập cũng như đạo đức của em Sóng như sau.

GV chưa kịp đọc thì mình đập bàn bùm bụp rồi hét to.

- Làm sao... làm sao...em tôi nó làm sao?

- Phụ huynh em Sóng cứ bĩnh tĩnh. Chỉ là đọc cho gia đình biết để quản lý con em cho tốt thôi, không có gì nghiêm trọng lắm.

Em sóng học kỳ 1 học sinh yếu, hạnh kiểm yếu, vi phạm rất nhiều không thay đổi. Điển hình là trốn tiết...mất trật tự...vv...vv

Mình quay sang thằng em lườm lườm. Nó lại nháy mắt ra hiệu mình đóng đạt. Thấy sướng sướng vì đóng đạt nên phải làm cho đạt thêm. Giơ tay ra vả nó kêu pép một phát. Thằng bé đang ngơ ngơ chưa hiểu gì thì mình vả thêm 2 phát, rồi bồi thêm 1 phát đấm vào mõm. Đang hăng máu cầm quả ghế lên định phang vào đầu nó thì phụ huynh và cô giáo kéo ra kịp. Không thì nó ăn đủ. Mặt thằng bé vẫn ngu ngu không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô giáo và phụ huynh thì cứ nói. Bĩnh tĩnh cháu ơi, em nó sai thì bảo nó từ từ, không nên đánh nó thế.

Ừ thôi, đánh mạnh quá nó không nôn trăm còn lại thì khốn.

nhật kí bựa

PART 1
Bad day
2h sáng.Vo ve vo ve. Cái lỗ thủng trên màn to = nắm tay,muỗi vào thả giàn, gét mấy con muỗi đ** tả được, hôm nay mới tả được. Cố gắng bắt 1 con to nhất, ru ngủ cho nó, rồi ngồi kêu vo ve bên tai. Con muỗi mắt thâm quầng, lảo đảo bay đi…
4h sáng. Tén ten tẻn tèn ten.Có tin nhắn. Giật mình thức giấc. “…tắt đèn sớm, nhớ uống thuốc ngủ nhé…”. Được quan tâm hạnh phúc đến phọt nước mắt…
7h, quáng quàng dậy, hôm nay phỏng vấn ở công ty mới, lần mần nghĩ đến đợt thử việc trước ở Mai Linh, trong giấy báo trúng tuyển có ghi “Chỉ đeo cà vạt xanh”, thế mà lúc đến thấy chúng nó còn mặc cả quần áo. Bị đuổi trong nhõn 1 ngày, nghĩ đến mà rùng cả mình…
8h, hối hả đến nơi, rồi cũngđợi được đến lúc vào phỏng vấn, thằng già nhăn nhở hỏi” Quan hệ với đồng nghiệp?”, lạnh lùng trả lời :” Tuần 2 lần, tuần khỏe có khi 3 lần”, thằng già trợn mắt, chắc nó tiếc cái tuổi thanh xuân.
10h, đọc báo, ” Chen lấn lênxe, 2 thanh niên tử nạn “, nhìn kĩ lại thì đúng cái bến xe buýt hôm qua mình đi, đúng số hiệu xe ấy, đúng 2 cái đứa bị mình ủn xuống lúcxe sau trờ tới, thật trùng hợp…
12h trưa, cơm. Sao bây giờ cái j cũng có chất bảo quản, lẳng lặng gọi về cho bu xin ít rau củ cải thiện :” bu nhớ gửi cho con cái loại toàn phân tươi í nhé, ăn phân hóa học sợ lắm…” bu già ậm ờ, không biết có nghe rõ không, thương bu già thắt ruột.
2h chiều, đi họp phụ huynh cho thằng cháu, nghe bác hộitrưởng phăm phăm phát biểu:” tôi đánh giá lớp ta, các cháu trai ai cũng có tinh, ấy là cái tinh thần học tập…” , tỉnh dậy nước dãi vòng quanh mép, lớp chỉ còn lác đác vài người…
5h, tắc đường, nan hoa cắm đầy vành, đầu lênh láng tóc.Đứng im hít khói xe nhám phổi, lắp cánh bay thì sợ quýnh dây điện chết còn đauđớn gấp bội. Cam chịu cam chịu…
8h, trà đá, thấy 1 thằng choai choai đi xe wave tàu, giật túi của chị lao công rồi phóng vèo qua chỗ mình, tiện cốc trà đá tạt thẳng vàomặt nó. Thằng choai choai cắm đầu vào cột điện, mình đứng dậy bỏ đi, phần vì ngạilên báo, phần vì cảm thấy trên đời còn nhiều việc anh hùng hơn thế. Lúc sau chạy ra xem, vẫn thấy chị lao công đứng bải lải :” thằng khốn nạn nào tạt nước vào mắt con bà….”
10h, giặt quần áo. Nhớ hồi xưa ba hay nói, nếu con chăm chỉ, con sẽ có tất cả. Đúng là sau này có thật, 2 đôi tất, 1 đôi là tất Cả, to hơn, đôi bé gọi là tất Thứ, để đi luân phiên trong 6 cái mùa đông.
11h, xem tivi, chẳng hiểu chương trình nói về cái j, chỉ biết mang máng anh Vương nào đấy làm mất nỏ thần của cơ quan, không báo công an, cũng không kêu tài vụ xuất tiền mua đền cái khác, lẳng lặng bỏ trốn cùng con gái. Trộm nghĩ về cái tính vô trách nhiệm của người Việt..
Lại đêm, ném cái dép sang mái nhà hàng xóm, ồn ào, nghe loáng thoáng “…1h rồi mà đéo cho người ta ngủ à..”, chỉnh lại đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào không hay…
PART 2
Sáng đang ngủ thì báo thức reo, nếu ko kịp nhớ ra báo thức = điện thọai thì đã cho nó hạ cánh trên tuờng rồi.
Xiêu Xiêu vẹo vẹo đi đái, đánh răng rửa đít các kiểu, đến cửa nhà tắm thấy 1 con gián nằm ngửa. Tặc luỡi thở dài "Đáng khen cho mày bò từ chậu quần áo của tao ra đến đây mới buông súng...haizzz...".
Vừa cho bàn chải vào mồm đi đc vài đuờng cơ bản thì cótin nhắn "hình như thời khóabiểu đổi, bữa nay mày đc nghỉ á..." kệ mẹ chữ "hình như", cắm luôn cái bàn chải đang đánh dở vào ống, để tí đánh tiếp đỡ mất công bópkem nữa, lại xiêu vẹo ra ngủ tiếp.
Đi đc 3 buớc nhớ ra trong mồm đang có bọt, quay lại nhà tắm phun bọt gấp kẻo hết buồn ngủ thì phí.
10h dậy hẳn, vệ sinh cá nhân các thứ mất đến 4'30s đồng hồ, thật là lãng phí thời gian quá.
Vừa mở gói Hảo Hảo chua cay vừa cầu nguyện...3...2...1...Mở!... Shit !!! Lại là "Chúc Bẹn May Mắn Lần Sau^^" Tiên sư&*$#)*%...
Ăn uống xong xuôi, nghĩ đến việc huởng thụ cuộc sống. Hăm hở giở bóp ra...dốc nguợc...lắc lắc...2-3 tờ hóa đơn, biên lai cầm đồ nhàu nhĩ rơi ra. Lại lắc tiếp. 1 cái bằng lái xe nát bét ko có hình rơi ra. Lắc tiếp. 1 cái bùa May Mắn tiếp đất. Cảm giác chắc chắn vẫn còn cái gìnặng nặng trong bóp. Lắc thật mạnh. Bẹp! Bẹp! 2 cái Condom lần luợt hạ cánh...Bóp đã rỗng hòan tòan.
Cầm 2 cái condom lên, nhìn cái date đã trôi qua đc tầm hơn 2 tháng. Thở dài 2 cái, 1cái cho tình hình kinh tế và 1cái cho sự cô đơn. Haizzz...
Lục nhà chán chê moi ra đc 1số tiền lên đến 3 nghìn Việt Nam đồng. Mừng tê tái.
Bắt đầu nghĩ đến việc tiêu xài cho xứng đáng số tiền này...
Khẽ khàng lấy chìa khóa cắmvào xe. Vặn. Đèn mo ko sáng. Liệu có phải 1 điềm may mắn chăng? Run run bắtđầu làm 1 việc mà đã mấy ngày nay chưa dám. Thời khắc này cuối cùng cũng phải đến...mở yên xe...tháo nắp bình xăng...dùng 1 cái que khều đám mạng nhện ở bên trong ra và ghé sát mũi vào...ko có dấu hiệu của 1 phân tử chất lỏng dễ cháy nào lọt vào hệ thống tế bào cảm mùi cực nhạy trong mũi cả...
Châm 1 điếu thuốc. Thở dài 1 cái và liếc nhìn sang con xe đạp cuộc 2 lốp đói không khí đã cả tháng nay...
Đạp ra đến tiệm tạp hóa gầnnhà để shopping. Ngắm nghía, lựa chọn chán chê."Bán con 3 nghìn thuốc Jet", cò quay mặc cả,khóc lóc 1 hồi cũng đc 5 điếu, hạnh phúc dâng đầy 2 khóe mắt.
Mở điện thọai lên, bật GPS chế độ dẫn đuờng để tìm 1 lộ trình ngắn nhất ra Nhà Thờ Đức Bà. Lộ trình hiện ra,nhìn ngắm nghiền ngẫm 1 hồi cho thuộc. Sau đó đi đuờng khác.
Ra đến nơi, lắc đầu nhẹ nhàng truớc những câu hỏi đầy tình cảm "uống gì ko em?" sau đó rút chai nuớc lọc đã chuẩn bị từ nhà ra vàthuởng thức. Thời buổi chất hóa học tràn lan thì tốt nhất nên như thế.
Châm 1 trong 5 điếu thuốc quý giá lên và bắt đầu thuởng thức. Nhìn xung quanh, tòan cặp là cặp. Không đợi họ nhìn mình như vật thể lạ, lập tức móc điện thọai ra triển khai 1 tin nhắndạt dào tình cảm "Em đang làm gì thế? anh nhớ em đến phát điên lên đc con chó già bé nhỏ của anh ạ". Ko quá lâu, tình cảm sẽ đc đáp lại bằng tình cảm "Ai vậy? Bị khùng hả?". Nắm chặt điện thọai đưa lên ngực nơi gần trái tim, ngửa mặt lên và nhắm mắt lại đầy mãn nguyện.
Hít thở bầu không khí trong lành đến trưa thì cũng vừa trọn hết thuốc. Lại lóc cóc mòlên xe đạp đi về, ko quên nhét cái chai rỗng vào túi truớc ánh mắt đầy quyến luyến của chàng trai chuyên thu luợm vỏ chai.
Cũng cố gắng ghé qua truờng 1 cái để tìm hứng thúnghỉ học. Thế nào còn cách truờng 10m thì có điện thọai
-Đánh bi-a ko?
-Đang lên gần tới truờng r`.
-Ừh vậy th...
-Tao qua liền nè.
Đi gần tới bi-a thì quẹo về nhà, không quên sọan 1 tin nhắn an ủi "thôi nghĩ lại rồi,tao đi học đây"
Về nhà thấy hơi mệt, cảm thấy cần 1 chút nhẹ nhàng thanh tẩy tâm hồn. Rock death đc triển khai. Thật đúng là thiên đuờng. Hình như đâu đó xen lẫn trong max volume có tiếng gì the thé chập chờn "Đủ má đang giữa trưa mà thằng trời đánh nào $%#&*%...". Âu cũng là 1 phần của âm thanhcuộc sống, thật là đáng yêu.
Đến chiều, sau 1 hồi triết lývề cuộc sống, về thói hư tật xấu của con nguời, về sự tha hóa của xã hội...cuối cùng cũng thuyết phục đc 1 công dân tốt trong list bạn bè cho giật tạm 20k. Nghĩ mà thấy thuơng nó, tiền thầy u cho lên thành phố ăn học cuối cùng lại bị xin đểu...Cuối cùng cũng tự vỗ yên lòng bằng suy nghĩ"thôi xem như nó làm rơi..."
Làm ấm lòng bằng 1 ổ bánh mì chả của bác bán bánh mì dạo tốt bụng quen thuộc"mai con trả, giờ con còn mỗitờ 500k gia đình mới gửi..."
No nê rồi cũng cố giở sách vở ra xem. Thời gian cho việc này chiếm đến suýt sóat 7' đồng hồ. Nên biết điểm dừng, chuyện về những thành phần hóa điên vì học quá nhiều giờ không hiếm. Gấp sách vở lại thôi, thêm tí nữa có khi điên thật chứ chả đùa đc.
Chập tối bắt đầu lê thân ra Tùng ngồi. 20k cho 1 coca, hơn 10 que thuốc và trọn vẹn 4h đồng hồ chìm trong sự êm dịu của rock thật là xứng đáng. Cảm thấy tự hàovề sự tiết kiệm và tiêu xài thông minh của bản thân, thật đáng nguỡng mộ.
Gần nửa đêm, yên vị 1 chỗ ngồi cạnh con xe đạp cuộc yêu quý tại công viên 23/9, đúng ngay vị trí quay mặt raNew World 5 Stars Hotel, tậnhuởng cảm giác không khí Luxury ít ỏi từ bên trong tràn tra và thấm vào từng tế bào. Tự hào biết bao.
Chăm chú tự nhìn vào 2 miếng rách tổ bố đầy chất art trên đầu gối quần, nhìn đến chiếc áo bảnh tỏn thiếu bột giặt đc gần 2 tuần và tựcảm thấy ngập tràn trong lòng sự hạnh phúc của việc ấm no hạnh phúc. Đâu đó có tiếng xì xào thoang thỏang"Đấy, đã bảo rồi mà, Sài Gòntìm việc đâu có dễ", chả biếtđang ám chỉ ai nữa, nghĩ cũng tội thật...
Gần 1h đêm, liêu xiêu về nhà, ngáp dài mấy cái. Cẩn thận khóa cổng kĩ luỡng, khóa cửa không quên lùa đôidép hàng xách tay Made in Laos vào nhà. Trộm cắp giờ không hiếm, cẩn thận âu cũng là thói quen không thừa...
Trải chiếu ra, nằm dài, nhét headphone vào tai để những âm huởng ngọt ngào của Doom, Thrash...vỗ về giấc ngủ. Hình như có tiếng thở dài của con muỗi nào đó truớc khi quay đầu bay đi...Hơi buồn ngủ r`, tháo headphone, đặt báo thức bấtgiác mơ uớc ngày mai lại 1 tin nhắn mang tính nhân vănnhư tin nhắn nhận đc lúc sáng...Vẫn muốn nghe rock thêm tí nữa...
"Thôi xuống đi ông giời con,xuống để về với cơm áo gạo tiền ngày mai thôi. Ngủ mẹ mày đê."

Từ sáng sớm của ngày hôm qua,tức là lúc 1 h chiều của ngày hôm nay, bị đánh thức,ko phải bởi cái đồng hồ chỉ thiếu mỗi cục pin là chạy ngon lành, mà bởi vì tiếng cãi cọ của 2 đứa phòng bên cạnh :
Gái : Anh lúc nào cũng chỉ bóp ở trên… làm em bực cả mình.
Trai : Cô nhìn lại đi… tối hôm qua tôi vừa nặn, vừa bóp từdưới lên trên đấy thôi…
Gái : Sao bây giờ ở trên nó dẹp lép, còn ở dưới nó phìnhto thế này huh?
Trai : Đưa đây tôi bóp lại cho.
Nằm nghe mà phát cáu, quát 2 đứa chúng nó :
- ĐM sao sáng nào 2 đứa chúng mày cũng cái nhau vì cái tuýp thuốc đánh răng thếhả !
Rồi nghĩ lại, lại thấy hối hận, ông già luôn dạy là làm đàn ông phải bình tĩnh, ổng nói “Mày nhận đc tin nhắn bảo là con bồ của mày đi vớithằng bạn vào nhà nghỉ, mày đến nơi thấy 2 đứa nó đang vật nhau. Mày rút súngra … nhưng ko bắn, dịu dàngbảo 2 đứa nó đừng bận tâm, cứ tiếp tục, nếu lúc đó thằngkia dám tiếp tục thì nó chính là NGƯỜI BÌNH TĨNH”
Đang nằm miên man suy nghĩ thật kĩ xem trong đầunghĩ những gì, tự nhiên thấy gấu nhắn tin “Chồng ui… Nhà vợ đi hết cả rùi… chồng muốn thì đến ngay nhé… Không có ai ở nhà đâu… !”. Rõ hí hửng, bật ngay dậy mở nắp máy giặt lấy bộ quần áo, may mà chuột cắn đứt dây điện, mọi thứ vẫn còn khô :*
Vội vàng phóng xe đến nhà gấu, bấm chuông, 5 phút… 10 phút… 15 phút… Sau nửa tiếng bấm chuông lần nữa, mới phát hiện ra, đúng là… “KHÔNG CÓ AI Ở NHÀ THẬT”
Vì ông già đã dặn là phải bình tĩnh, nên hít sâu, từ từlấy máy ra, lau sạch nước sốt dính trên bàn phím, tháopin ra vệ sinh khe SIM rồi lắp vào bấm số gọi, giọng con gái quen thuộc vang lên “Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại …”, MK vừa nhắn tin cho nhau xong ai bảo là ko tồn tại … Bình tĩnh gọi thêm 1 nháy nữa, may quá, giọng nam :
“Alô” – “ĐM Mày là thằng nào mà cầm máy của A” – “Tôi là bố của A, cậu là ai ?”– “Bác ko biết cháu là ai đúng ko ?” – “Ko !” – “Thế thì tốt …”
Bình tĩnh dập máy thật nhanh, đỡ tốn tiền.
Chán gấu, lại tiếc tiền xăng,đang để ý tìm kiếm xem có aiđánh rơi tiền ko thì em gái của gấu về, nó mở cửa rồi khách sáo mời vào nhà, nói thật là cũng hơi ngại nên vộichạy vào rót nước mời em nó uống trước khi cửa kịp đóng. Nhà chỉ có 2 đứa, em tâm sự : “Em muốn tận hưởng cảm giác tình yêu với anh một lần nên em sẽ đợi ởphòng ngủ trên gác nhé “. Haizz chỉ còn biết ngắm nhìncặp mông khêu gợi của em nó khi bước lên cầu thang mà nuốt nước bọt, muốn sồ lên ngay nhưng nhớ lại lời dạy của ông già phải “bình tĩnh”, vội vã bước thật nhanh ra khỏi nhà.
Gấu đứng đó với gấu vua và gấu hoàng hậu, cả 3 lao tới ôm ấp và hôn hít tới tấp,vợ chồng gấu già bẩu là rấthạnh phúc vì qua cuộc thử nghiệm này, đã tìm đc người đàn ông chân chính xứng đáng với con gái của họ … Bài học rút ra ở đây là: Luôn để bao cao su ở ngoài xe, điều đó giúp các bạn tránh khỏi những phiền toái khôngcần thiết!

Sảng khoái trong lòng, buổi tối cùng với mấy chiến hữu đi nhậu, đc một lúc thì có 1 lão say lảo đảo đi đến, chỉ mặt thằng bạn và nói :
“Bà già mày là một con hàng t-u-y-ệ-t diệu”
Cả bọn sứng sờ, chỉ có thằng bạn là bình tĩnh, lão già kia vẫn ngất ngất, lại lè nhè tiếp :
“Tao vừa phập mẹ mày xong, phê VL !”
Thấy cay vl cho thằng bạn, chờ nó khùng lên là lão say ăn ngay cái chai vào mặt, kongờ nó vẫn ăn uống ngon lành, trong lòng thầm nể phục, thằng này ko bị đụt thìcũng điếc tai, lão già kia chuẩn bị nói tiếp thì thằng bạn lên tiếng :
“Muộn rồi, để con đưa bố về”

Về đến nhà thì cũng đã muộn, vào phòng tắm, bóp tuýp thuốc đánh răng từ trên xuống dưới để hẹn giờ báo thức, rồi đi ngủ.
Đêm khuya gió mát, mơ mơ màng màng trong giấc ngủ. Em đến, nhẹ nhàng như gió thoảng. Bóng em lướt nhanh trên tường. Rồi em sà vào lòng. Tiếng em ngân nga thậtxa mà cũng thật gần. Bàn tay em khéo léo vuốt ve cơ thể làm tim như tan chảy. Cảm giác có cái gì đó nhói lên, đi sâu vào từ tận xương tủy. Choàng tỉnh dậy để giữ chặt lấy, nhưng quá muộn, em đã ko còn ở đó … con muỗi chết tiệt

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

56 câu đố mẹo cho các bạn. Những câu trả lời đương nhiên rất đơn giản.


Câu đố


1. Đố bạn chuột nào đi bằng 2 chân?
2. Đố bạn vịt nào đi bằng 2 chân?
3. Sở thú bị cháy ,đố bạn con gì chạy ra đầu tiên?
4. Một con hổ bị xích vào gốc cây, sợi xích dài 30m. Có 1 bụi cỏ cách gốc cây 31m, đố bạn làm sao con hổ ăn được bụi cỏ?
5. Mỗi năm có 7 tháng 31 ngày. Đố bạn có bao nhiêu tháng có 28 ngày?
6. Nhà Nam có 4 anh chị em, 3 người lớn tên là Xuân, Hạ, Thu. Đố bạn người em út tên gì?
7. Đố bạn khi Beckham thực hiện quả đá phạt đền, anh ta sẽ sút vào đâu?
8. Một ly thuỷ tinh đựng đầy nước, làm thế nào để lấy nước dưới đáy ly mà không đổ nước ra ngoài ?
9. Đố bạn có bao nhiêu chữ C trong câu sau đây: “ Cơm, canh, cháo gì tớ cũng thích ăn!” .
10. Câu hỏi nào mà không ai có thể trả lời “Vâng”?
11. Cầm trên tay một cây thước và một cây bút , làm thế nào để bạn vẽ được một vòng tròn thật chính xác?
12. Cái gì tay trái cầm được còn tay phải có muốn cầm cũng không được?
13. Cái gì người mua biết, người bán biết, người xài không bao giờ biết?
14. Tại sao khi bắn súng người ta lại nhắm một mắt?
15. Từ nào trong tiếng Việt có chín mẫu tự h?
16. Bạn thử chứng minh"Ba n = Bốn với mọi n” thử xem nào?
17. Bạn đang ở trong một cuộc đua và bạn vừa vượt qua người thứ nhì . Vậy bây giờ bạn đang ở vị trí nào trong đoàn đua ấy?
18. Cũng trong một cuộc đua, bạn vừa chạy qua người cuối cùng. Vậy bạn đang ở vị trí nào?
Cuối cùng.
19. Con mèo nào cực kỳ sợ chuột?
20. Có con chuột lại cực kỳ sợ mèo. Con chuột nào vậy?
21. Người đàn ông duy nhất trên thế giới có…sữa là ai?
22. Cái gì có kích thước bằng con voi nhưng chẳng nặng gram nào cả?
23. Con mèo có gì mà không bất kỳ con vật nào có?
24. Tôi có cả một hàm răng nhưng không có cái miệng nào cả? Tôi là ai?
25. Làm thế nào để con cua được chính chân?
26. A gọi B bằng bác, B gọi C là ông nội , C kêu D là cậu, D kêu E là dì, E kêu F là chú, F gọi Z là con.
Hỏi A gọi Z bằng gì ???
27. Bức tranh nàng Mônalisa, người đẹp này không có gì?
28. Có ba quả táo trên bàn và bạn lấy đi hai quả. Hỏi bạn còn bao nhiêu quả táo?
29. Bố mẹ có sáu người con trai, mỗi người con trai có một em gái. Hỏi gia đình đó có bao nhiêu người?
33. 30 chia 1/2, và cộng thêm 10, bằng bao nhiêu?
31. Nếu chỉ có một que diêm, trong một ngày mùa đông giá rét, bạn bước vào căn phòng có một cây đèn, một bếp dầu, và một bếp củi, bạn thắp gì trước tiên?
32. Con số lớn nhất có duy nhất hai chữ số?
33. Có hai bình rộng miệng đựng đầy nước. Làm sao để cho tất cả nước vào trong một cái chậu mà vẫn biết nước nào của bình nào(không được cho cả bình hay bất kỳ dụng cụ đựng nước nào vào chậu) ?
34. Một kẻ giết người bị kết án tử hình. Hắn ta phải chọn một trong ba căn phòng: phòng thứ nhất lửa cháy dữ dội, phòng thứ hai đầy những kẻ ám sát đang giương súng, và phòng thứ ba đầy sư tử nhịn đói trong ba năm. Phòng nào an toàn nhất cho hắn?
35. Cái gì đen khi bạn mua nó, đỏ khi dùng nó và xám xịt khi vứt nó đi?
36. Bạn có thể kể ra ba ngày liên tiếp mà không có tên là thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật?
37. Toà nhà lớn nhất thế giới?
38. Tháng nào ngắn nhất trong năm?
39. Câu hỏi nào mà bạn phải trả lời "có"?
40. Loài chó nào nhảy cao bằng toà nhà cao nhất thế giới?
41. Ai có nhà di động đầu tiên?
42. Tại sao sư tử ăn thịt sống?
43. Con gì còn đau khổ hơn hươu cao cổ bị viêm họng?
44. Một phụ nữ đang mua đồ tại tiệm ngũ kim. Người bán hàng chào giá: "Giá của một là mười hai xu, giá của bốn mươi tư là hai mươi tư xu, và giá của một trăm mười bốn là ba mươi sáu xu."! Cô ta muốn mua gì vậy ta?
45. Có cổ nhưng không có miệng là gì?
46. Tôi luôn mang giày đi ngủ. Tôi là ai?
47. Bạn làm việc gì đầu tiên mỗi buổi sáng?
48. Tôi chu du khắp thế giới mà tôi vẫn ở nguyên một chỗ, tôi là ai?
49. Hai con chó đang lang thang ở công viên. Con chó trắng tên Đen, con chó đen tên Trắng. Nam thấy chúng dễ thương, liền thẩy trái banh ra xa rồi ra lệnh "Đen, đi lượm trái banh"... Đố bạn con chó nào sẽ đi lượm?
50. 2 người một lớn, một bé đi lên đỉnh một quả núi. Người bé là con của người lớn, nhưng người lớn lại không phải cha của người bé, hỏi người lớn là ai?
51. Bạn có "chiêu" nào để có thể thức trắng 7 ngày mà vẫn không thiếu ngủ?
52. Tôi có 4 cái chân, 1 cái lưng, nhưng không có cơ thể. Tôi là ai?
53. Chứng minh con gái = con dê
54. Tại sao 30 người đàn ông và 2 người đàn bà đánh nhau tán loạn
55. Có 1 người muốn làm quen với 1 cô gái, liền chạy lại hỏi tên,cô gái nói:
- Anh hãy đếm xem trong giỏ có bao nhiêu cây bắp thì khắc biết tên tôi.
Người có đếm được 12 cây bắp,hỏi cô gái đó tên gì?
56. Có 1 cô gái người ta thường gọi là tam giác , hỏi cô gái đó tên gì?
>>>Thanh Kiều.

Đáp án

Thua chưa? Sau đây là 56 đáp án cho 56 câu đố trên.
1. Mickey
2. Vịt kô bị wè thì đi bằng 2 chân.
3. Con người.
4. Con hổ kô ăn cỏ.
5. 12 tháng
6. tên Nam
7. Vào bóng.
8. Ống hút.
9. 1 chữ C
10. "Mày chết rùi hả?" - "Cho tao hun người iu mày nhé"?
11. Vất cây thước đi, cầm compa lên vẽ.
12. Rờ cùi chỏ tay phải.
13. Quan tài.
14. Bạn thấy ai nhắm 2 mắt bắn súng chưa?
15. chính.
16. Ba + n = Bố + n
17. Thứ nhì.
18.Cuối cùng.
19. Doremon
20. Kon nào cũng sợ.
21. Ông Thọ.
22. Bóng con voi
23. Tiếng kêu với đẻ mèo kon.
24. Dao chặt nc đá, cây cưa, bồ cào...
25. luộc
26.Hỏi A gọi Z bằng gì ???
Mồm
27. Ko có chân mày
28. 2 Wả.
29. 9 người.
33. 70.31. We diêm.
32. 9^9.33. cho đông thành đá.
34. Sư tử chết đói rùi.
35. Than.
36. Hôm wa, hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ngay kia, ngày nọ
37. Nhà nước.
38. ba; tư.
39. Đánh vần chữ có.
40. Tất cả các loài vì nhà ko biết nhảy.
41. rùa và ốc sên.
42. Ứ biết nấu chín.
43. Con rết bị đau chân.
44. mua số nhà.
45. Cái áo.
46. kon ngựa.
47. mở mắt.
48. kon teem.
49. Nam sẽ lượm dép chạy ko kịp vì Nam ứ phải chủ của chúng.
50. mẹ.
51. ngủ đêm.
52. kái ghế.
53. Con gái>thần tiên>tiền thân>trước khỉ>Mùi>con dê.
54. Đánh cờ.
55.- Anh hãy đếm xem trong giỏ có bao nhiêu cây bắp thì khắc biết tên tôi.
Người có đếm được 12 cây bắp,hỏi cô gái đó tên gì?
Tố Nga.
56. Thanh Kiều.

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

ÂN OÁN CÒN LÂU!





* MINH DIỆN
              Thời gian vừa qua, Huỷnh Uy Dũng, trước là Huỳnh Phi Dũng, biệt danh “Dũng lò vôi”, từng là đại biểu Quốc hội khóa X (1996-2001), lại khuấy động dư luận trong và ngoài nước về chuyện đời tư của mình. Thói thường, “tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại”, đằng này vợ chồng Huỳnh Uy Dũng lại phô ra. Vì háo danh, hay bị luật nhân quả nó hành như vậy?
                  Đầu tiên là chuyện lu loa mất hột xoàn kim cương, trị giá chục tỉ đồng. Nhưng khi bắt được thủ phạm, thì tài sản không đáng giá! Kế đó Dũng làm làm đơn gửi Bộ công an, rồi lên đài báo, tố cáo những kẻ đã tung tin đồn ác ý, làm cuộc sống gia đình ông điên đảo.
             Ngày 17-1-2013, Huỳnh Uy Dũng rao trên báo Lao Động, treo thưởng 100 tỉ đồng cho bất kỳ ai có chứng cứ vợ ông vay nợ 2.000 tỉ đồng từ các ngân hàng và đối tượng bên ngoài.
            Huỳnh Uy Dũng nói: “Họ đã vu khống, bôi nhọ tôi một cách hệ thống, bằng tờ rơi rải khắp Bình Dương, bằng tin trên mạng Internet, bằng truyền khẩu dân gian, làm hạnh phúc gia đình tôi bị điên đảo, tai tiếng suốt ba năm qua. Vợ chồng tôi phải rất thương yêu nhau và rất vững vàng mới trụ vững được”.
           Cứ tưởng đây lại là một thế lực thủ địch, vì Huỳnh Uy Dũng từng làm đại biểu quốc hội với cái tên Huỳnh Phi Dũng, nên Bộ công an phải vào cuộc.  Nào ngờ, chả có thế lực thù dịch nào, mà kẻ “vu khống bôi nhọ” ấy đã bị Nguyễn Phương Hằng, tức Nguyễn Thị Thanh Tuyền, biệt danh “Hằng Canada”, vợ Huỳnh Phi Dũng, vạch mặt chỉ tên, đó chính là chồng cũ của  Nguyễn Phương Hằng.
             Gần hai chục năm trước, nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã nói với tôi: “Đảng, chính quyền và nhân dân  Bình Dương cảm ơn nhân dân Bình Định đã cống hiến cho Bình Dương một người con ưu tú....!”.
             Người con “ưu tú” ấy, được nhà sử học Dương Trung Quốc gọi là “Kỳ nhân Huỳnh Phi Dũng”, mà tôi đã viết một bài báo dài đăng trên một số trang mạng.
              Cứ tưởng tài thế, lắm mưu nhiều kế thế, lắm ô dù thế, nhiều kẻ bợ đỡ thế và nhiểu tiền bạc, danh giá thế, thì hạnh phúc hơn thiên đàng, không ngờ cuộc sống lại quắt quay, điên đảo, đến nỗi  phài công khai trên đài báo, làm trò cười cho thiên hạ, và sẵn sàng đánh đổi lấy sự bình an bằng 100 tỷ đồng?
               Thỉ ra luật nhân quả bây giờ hiển hiện nhãn tiền, không phải “cha ăn mặn con khát nước!”.
               Công an, báo chí, và tiền! Huỳnh Uy Dũng đã sử dụng một lúc ba thứ vũ khí mạnh nhất  để trừ khử kẻ thù, bảo vệ hạnh phúc gia đình!
               Cái hạnh phúc gia đính Huỳnh Uy Dũng đã được xây dựng như thế nào? Bài viết này tôi không đề cập đến việc làm ăn của Huỳnh Uy Dũng, chỉ nói về mối quan hệ vợ chồng của nhân vật này. Tôi hoàn toàn không muốn soi mói đời tư của ai, nhưng Huỳnh Uy Dũng đã tự khơi lên, hơn nữa, ông  đã từng là một chính khách, do đó tôi nghĩ mình có quyền nói lên một sự thật.
               Buổi sáng hôm ấy, tôi và nhà báo Hồng Quang, đài truyền hình Việt Nam, đang ngồi tán dóc ở văn phòng công ty Đại Nam, thì chiếc xe Lexus năm chỗ màu đen trờ tới. Bước ra khỏi  xe là một người đàn ông và hai phụ nữ. Họ vào phòng, vui vẻ chào chúng tôi, người  phụ nữ trẻ nhất  giới thiệu:
             - Thưa mấy anh, em là Hằng, mọi người quen gọi Hằng Canada vì em là Việt kiều Canada. Còn đây là chị gái em, và anh trai em!
             Hằng khoảng bốn chục tuổi, mặt bầu, trang điểm kỹ, miệng nhỏ, mắt to, nhìn  dạn dĩ  sắc sảo. Cô khoe bộ ngực nở căng  khêu gợi. Người phụ nữ  được giới thiệu là chị gái cao, gầy, ăn mặc giản dị, tương phản với cái dáng thấp đậm trang điểm lộng lẫy của Hằng. Người  đàn ông, được giới thiệu là anh trai, khoảng ngoài bốn mươi, cao to, ngăm đen, khuôn mặt lạnh  tỏ ra thiếu tự nhiên.
             Nhà báo Hồng Quang nắm bàn tay nhỏ nhắn của Hằng:
            - Có lẽ hoa hậu còn phải gọi em bằng chị đó nghe!
             Hằng Canada cười tươi rói:
            - Em đẹp lắm phải không anh?
            Trong khi ông anh, bà chị ngồi khép nép ở góc bàn, thì HằngCanada tự tay rót nước mời mọi người, nói chuyện rất tự nhiên như đã từng quen biết. Cô ngả vai, nghiêng đầu bên Huỳnh Phi Dũng rất thân mật.
              Huỳnh Phi Dũng cho chúng tôi biết, Hằng sang Canada từ năm 16 tuổi, lấy chồng người Trung Quốc, đã có đứa con trai. Chồng Hằng chết trong một tai nạn, để lại tài sản trị giá 18 triệu đô la Mỹ. Mẹ chồng Hằng là một người Hoa, muốn Hằng lấy người em chồng, nhưng Hằng không chấp nhận. Một đêm Hằng đang ngủ, người em chồng với sự đồng lõa của bố mẹ, xông vào phòng cưỡng bức chị dâu. Hằng chống cự, và kêu cảnh sát tới can thiệp. 
               Sau sự việc đó, Hằng  thanh lý hết tài sản, gom 18 triệu đô la, đưa con về  Việt Nam thành lập công ty, kinh doanh bất động sản, trồng cao su, và mở siêu thị thời trang. Hiện nay Hằng có mấy trăm hec-ta cao su ở Bình Phước muốn bán cho Huỳnh Phi Dũng, đồng thời muốn thuê đất trong khuôn viên Đại Nam xây sốp thời trang cao cấp.
                Câu chuyện hấp dẫn như tiểu thuyết làm mọi người trong phòng gật gù tán thưởng. Tôi cảm thấy nghi nghi khi nhìn cảnh đầu mày cuối mắt giữa Huỳnh Phi Dũng với  Hằng Canada. Lúc đi tham quan , tôi  nói nhỏ với Hồng Quang:
               - Dũng tiêu rồi!
               Hồng Quang cười tinh quái:
               - Nó cứ áp vú vào vai thằng Dũng!
               Tôi hỏi Sáu Bằng, thượng tá, trước làm việc ở cơ quan an ninh công an Bình Dương, là ân nhân của Huỳnh Phi Dũng, khi nghỉ hưu, được Dũng thuê làm bảo vệ nội bộ:
               - Anh có thấy không bình thường trong việc mua bàn cao su này không?
              Sáu Bằng chép miệng :
               - Không! Có cao su thật. Tôi đến tận nơi rồi!
              - Chuyện khác cơ! Mối quan hệ tình cảm ấy?
               Ông Sáu  Bằng suy nghĩ một lát rồi nói:
              - Tôi  nghi con nhỏ này muốn chài chú Dũng!
                Tôi nói:
              - Anh cứu thằng Dũng, tan cửa nát nhà đấy!
                Sáu Bằng gặp Hằng Canada nói thẳng: “Cô không nên phá sự nghiệp của chú Dũng”.
                Không hiều Hằng mách Huỳnh phi Dũng thế nào, Dũng mắng Sáu Bằng te tua, đe đuổi việc. Gặp tôi, mặt Dũng đỏ gay: “Sáu Bằng nói năng tầm bậy, xúc phạm con nhỏ,  làm nó khóc hết nước mắt! Tôi sẽ cho cha ấy nghỉ việc!”.
Vợ chồng Dũng - Hằng
            Một bữa cơm thân mật được tổ chức ở nhả hàng Vườn Xoài, có vợ chồng Huỳnh Phi Dũng, anh chị em Hằng. Ông Hoàng Sơn, Chủ tịch tỉnh Bình Dương, đang ngồi ở bàn tiệc bên cạnh cũng sang chung vui.
          Hằng huyên thuyên  kể  chuyện tiếu lâm về bọn cướp biển. Không ngờ một phụ nữ trẻ, đẹp lại kể một câu chuyện dung tục đến thế giữa những người mới quen, đặc biệt có mặt ông Chủ tịch tỉnh? Tôi lái câu chuyện sang mối quan hệ  gia đình, bạn bè. Hình như hiểu ý tôi, Huỳnh Phi Dũng đứng dậy nói: “Có mặt anh Minh Diện và anh Hoàng Sơn  đây, em thề, cuộc đời thằng Huỳnh Phi Dũng, mà giàu bỏ bạn, sang bỏ vợ thì sẽ bị trời tru đất diệt!”.
              Tiệc gần tàn, Hằng tặng Trần Thị Tuyết, vợ Dũng, chiếc nhẫn hột xoàn. Hằng nói:
             - Chiếc nhẫn này em mua bên Canada 40.000 đô la Mỹ, em tặng chị làm kỷ niệm!
             Trần Thị Tuyết từ chối,  Huỳnh Phi Dũng nói:
             - Thì em cứ nhận! Rồi tặng lại cô ấy thứ khác!
             Trần Thị Tuyết nhận chiếc nhẫn, nhìn qua rồi bỏ vào xách tay, nét mặt không vui cũng không buồn, chỉ thoáng băn khoăn. Là người sành sỏi trong kinh doanh, Trần Thị Tuyết hiểu đây là một món nợ, sẽ phải trả giá đắt hơn, nhưng lúc đó vẫn chưa biết phải đổi bằng hạnh phúc gia đình!
                Chưa ở đâu, và bao giờ, có một lễ mừng thọ hoành tráng như lễ mừng thọ mẹ của Huỳnh Phi Dũng.
               Trên quảng trường Đại Nam Văn Hiến, dưới ánh sáng của dàn đèn cao áp, một ngàn bàn tiệc mặn, tiệc chay với 10.000 thực khách. Tôi nhìn thấy Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cùng phu nhân, nguyên Thủ tướng Phan Văn Khải và nhiều cán bộ cấp cao trung ương và địa phương tới dự.
              Bà Chín, mẹ Huỳnh Phi Dũng mặc gấm đỏ, ngổi kiệu hồng, bồng bềnh trong cờ lọng, hoa đăng rực rỡ như giữa chốn thiên đình. Từng đôi vợ chồng dâu, rể lần lượt lên chúc thọ mẹ, tặng những món quà giá trị bằng cả  cơ nghiệp người thường.
              Huỳnh Phi Dũng sánh vai vợ là Trần Thị Tuyết, quỳ lạy mẹ, dâng tặng vật cùng hiện kim 1 tỷ đồng.
              Một tỷ đồng, với đa phần người dân Việt Nam là rất lớn,  bằng mức thu nhập 500 tháng của một cô thợ may làm việc 10 giờ một ngày để được trả lương 2.000.000 đồng một tháng. Đối với Huỳnh Phi Dũng, đó không bằng một hạt cát, so với  núi tiền được đắp  bằng hàng  trăm héc ta đất khu  Sóng Thần I, Sóng Thần  II, biến thành khu công nghiêp cho Minh Phụng, Epco và các doanh nghiệp thuê, hàng trăm héc ta đất  khu trung tâm đô thị mới chia lô bán nền, hơn 460 héc ta khu Đại Nam. Đất không phải là sản phẩm của Huỳnh Phi Dũng làm ra. Đó là mồ hôi, nước mắt và xương máu cùa người dân Bình Dương khai khẩn, gìn giữ, là phương tiện để bà con kiếm miếng cơm manh áo tự ngàn đời.
              Huỳnh Phi Dũng, từ một kẻ không một tấc đất cắm dùi, trở thành chủ của bạt ngàn đồng xôi ruộng mật, xây núi non, thành quách đền đài trên xương cốt cùa dân lành, mà ba hoa miệng lưỡi, tung tẩy khoe khoang đến hợm hĩnh lố lăng.
             Đêm ấy, Huỳnh Phi Dũng đọc những bài thơ mình sáng tác, rồi các nghệ sỹ ca ngâm. Lời thơ sáo rỗng vút lên như ganh đua với hòn non bộ uy nghi, cầu kỳ cao chót vót: “Trên đời này nếu có lời nào đẹp nhất, là lời mẹ của con! Có tình yêu nào sâu đậm nhất là tình yêu con dành cho mẹ!”.
              Một cơn gió bỗng nổi lên, làm đổ chiếc lọng vàng và mấy chiếc dù, trong đó có chiếc dù của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết. Tôi tự hỏi, do lòng hiếu thảo của Huỳnh Phi Dũng đã thấu tới trời,  hay cái tình yêu Dũng vừa thể hiện chỉ là thứ đồ giả, như hòn non bộ chót vót kia, nên trời nổi phong ba?  
             Không lâu sau bữa tiệc sinh nhật ấy, tôi nhận đước câu trả lời.
             Điều mà tôi dự đoán đã xảy ra!
             Đầu tiên cháu Huỳnh Phi Long, con trai đầu lòng của Dũng lên gặp tôi, khóc và nói: “Ba  đặt chúng con lên ngai vàng, rồi  đạp xuống bùn đen!”.
             Hai anh em Long du học ở Mỹ, Huỳnh Phi Dũng gọi về, giao những chức vụ quan trọng trong công ty Đại Nam. Buổi lễ lên ngôi “Tổng giám đốc” của Huỳnh Phi Long, tôi cũng được mời dự, trang trọng lắm.  Không ngở  lại là một thứ bánh vẽ.
            Mấy ngày sau bà Chín, mẹ Dũng và Trần Thị Tuyết, vợ Dũng  lên nhà tôi, kể  những chuyên không thể tin đã xảy ra .
            Huỳnh Phi Dũng tuyên bố ly hôn với Trần Thị Tuyết, để kết hôn với Nguyễn Phương Hằng.  Bà Chín và các anh  chị em,  cũng như họ hàng, bạn bè  kiên quyết phản đổi, Dũng tuyên bố từ  bỏ tất. Không khí thù địch bao trùm lên một gia đình được coi danh giá  nền nếp nhất Bình Dương.
            Vợ Dũng kể: “Ông ấy vác búa về ngôi nhà 81 Yersin,  đuổi đánh mẹ con tôi, rồi đập phá của kính, tủ, bàn bể nát, gãy vụn, rèn cừa tang hoang. Trong khi mẹ con tôi khóc thì ông Dũng gọi điện thoại khoe con Hằng là đã dạy cho “bọn chó” bài học đích đáng!”.
          Tôi đã được nghe Dũng nói nhiều lời về đạo đức, về cách đối nhân xử thế, và Dũng thường ăn chay. Ngày bố Dũng bị bệnh nặng, Dũng lập đàn tế trời, xin mình giảm thọ mười năm, để bố sống thêm ít tuồi. Dũng cũng từng nói với chúng tôi: “Tuyết là người vợ tuyệt vời, đã cùng tôi tạo nên sự nghiệp!”.  Bây giờ phũ phàng như vậy sao?
             Chị Tuyết kể cho tôi nghe câu chuyện cười ra nước mắt, về chiếc nhẫn hột xoàn Hằng Canada tặng chi hôm dư tiệc.
             Chị nói: “Tôi đã đưa cho nó 40.000 đô la, coi như nó mua giúp chiếc nhẫn hột soàn. Mấy ngày sau, tôi mang chiếc nhẫn lên một tiệm mua bán hột xoàn kim cương nổi tiếng mà tôi quen ở Sài Gòn để kiểm tra. Người chủ tiệm vừa cầm chiếc nhẫn, đã nói ngay: “Chiếc nhẫn này mới mua ở tiệm tôi!”. Tôi  cãi: “ Bà nhầm rồi, chiếc nhẫn này mua ở Canada!”. Bà chủ nói: “Ca-na-ma thì có ấy!”.  Bà ta lấy chứng từ gốc ra đối chiếu. Đó chính là chiếc nhẫn Nguyễn Thị Thanh Tuyền mua tại đây, giá 10.500 đô la. Bà chủ tiệm giải thích: “ Nếu không bị tỉ vết, chiếc nhẫn này trị giá 40.000 đô la!”.
              Trần Thị Tuyết đã săm soi chiếc nhẫn khi được tặng, và hình như đã nghi đồ giả, nhưng chị lại không hề nghi Hằng rắp tâm cướp chồng mình. Một thời gian dài, Trần Thị Tuyết để mặc Huỳnh Phi Dũng làm ăn với Hằng Canada, bỏ qua rất nhiều lời cảnh báo của bạn bè , người thân. Bây giờ thì đã quá muộn !
            Tôi nhìn gương mặt xám xanh, đôi mắt thất thần của người phụ nữ bất hạnh, vừa thương hại vừa trách chị. Phải chăng  vừng hào quang tỏa ra từ 18 triệu đô la hư hư, thực thực đã làm lóa mắt người phụ nữ  nhiều  tham vọng làm giàu này?
             Hơn hai chục năm trước, Trần Thị Tuyết kết hôn với Huỳnh Phi Dũng. Tuyết là con gái ông Ba Thu, Giám đốc Sở Nông nghiệp, người rất có uy tín ở tỉnh Sông Bé lúc bấy giờ. Tuyết hơn Dũng 6 tuổi, nhan sắc trung bình, được học hành tử tế. Lúc đó Dũng chỉ là một anh lính xuất ngũ, trình độ văn hóa chưa hết phổ thông trung học, bơ vơ xứ người, vai  ba lô, chân  dép râu.
            Toản bộ chi phí đám cưới  vợ chồng Dũng,  gia đình ông Ba Thu lo. Sau đám cưới, ông Ba Thu xin cho con rề vào làm nhân viên Phòng  tổ chức Sở công an, sau đó Huỳnh Phi Dũng phải chuyển sang phòng hậu cần, vì vướng vào một vụ tuyển nhân sự.
            Chị Tuyết nói: “Tài sản duy nhất cùa hai vợ chồng lúc đó là chiếc xe Honda đam trị giá  ba cây vàng, tiền mừng đám cưới ba má tôi cho!”.
             Quá trình Huỳnh Phi Dũng làm giàu tôi đã viết trong bài báo trước, chỉ xin nhắc lại là, trong suốt những năm tháng ấy, đôi vợ chồng này tỏ ra tâm đầu ý hợp, sống hạnh phúc, mẫu mực trong các mối quan hệ với mọi người trong gia đình, họ hàng và xã hội. Huỳnh Phi Dũng có hai con trai và con gái út. Chiếc điện thoại di động nào Huỳnh Phi Dũng cũng cài hệ thống báo cuộc gọi đến bằng hình ảnh cô con gái út, gương mặt dễ thương,  giọng nói nhõng nhẽo: “ Ba ơi có điện thoại!”.
                Huỳnh Phi Dũng đã hóa thân thành một vai diễn trong vở kịch đời, từ khi yêu Trần Thị Tuyết và suốt ngần ấy năm,  hay cái ung nhọt mới bùng phát ? Điều đó chỉ Huỳnh Phi Dũng biết.
           Bà Chín và chị Tuyết nói với tôi là Huỳnh Phi Dũng bị bùa ngải, và nhờ tôi giúp. Tôi  đưa bà Chín và chị Tuyết xuống Đồng Tháp,  gặp Hòa thượng Quốc Ánh, rồi về  quận Phú Nhuận, gặp vị trụ trì chùa Pháp Hoa, Hòa thượng Thích Như Niệm nổi tiếng. Cả hai vị cao tăng  đều chỉ có một lời khuyên: “Cái  phúc cái họa đều do con người tạo ra, nhân nào quả ấy, không tránh được, hãy tự vấn, chăm làm việc thiện và chăm đọc  Chúc Đại bi may hóa giải được phần nào!”.
                Căn bệnh ung thư cùa chị Trần Thị Tuyết mỗi ngày một nặng thêm vì sự quậy phá của Huỳnh Phi Dũng. Ông Ba Thu nói với tôi: “Cháu coi, chú gả con gái cho nó, lo cho nó như vậy, bây giờ chú chín chục tuổi, nó cứ réo tên chửi!”.
               Để chấm dứt bi kịch đó, Chị Tuyết  đã chấp nhân ly hôn sau mấy lần không đồng ý.
             Trần Thị Tuyết kể cho tôi nghe diễn biến phiên tòa đầy kịch tính .  
              Hôm ấy Trần Thị Tuyết và ba đứa con  yêu cầu tài sản chia làm ba phần, Huỳnh Phi Dũng một phần, Trần Thị Tuyết một phần, ba người con một phần, trước khi chia nhờ một cơ quan kiểm toán độc lập, xác định rõ tài sản, công nợ. Huỳnh Phi Dũng đề nghị tòa không can thiệp việc phân chia tài sản, mà để hai bên tự giải quyết.
             Trần Thị Tuyết nói: “ Ông Dũng quỳ xuống chắp tay lạy tôi và ba đứa con, xin cho ông ấy chia tài sản, để ông ấy trả nợ. Ba đứa con tôi nói với tôi, thôi má, làm theo ba đi!”.
               Huỳnh Phi Dũng chia cho vợ khu nhà xưởng khu lò vôi cũ, cho mỗi đứa con 5 hec ta cao su, còn lại phần mình. Thật mỉa mai khi ông ta thường nói: “Tham của cải, của cải  bỏ ta mà đi, ví nghĩa nhân trường tồn mãi mãi!”.


         Huỳnh Phi Dũng đổi tên thành Huỳnh Uy Dũng.
    Nguyễn Thị Thanh Tuyền đổi tên thành Nguyễn Phương Hằng.
         Họ tưởng thay tên đổi  họ là có thể đoạn tuyệt được quá  khứ chăng?
          Đám cưới của Huỳnh Uy Dũng, Nguyễn Phương Hằng tổ chức linh đình, sau khi Nguyễn Phương Hằng ra tòa ly dị chồng. Người chồng ấy, không ai khác,  chính là người cùng ngồi trên chiếc xe Luxsus năm chỗ màu đen, tôi và nhà báo Hồng Quang đã gặp ở văn phòng công ty Đại Nam, mà Hằng Canada giới thiệu là “anh trai”. Đó là Trần Văn Thìn, quê Bến Tre, chồng chính thứ 2 của Nguyễn Phương Hằng, đã có với nhau một con gái, khi ly hôn mới 4 tuổi.
            Tại sao Trần Văn Thìn lại đóng giả anh trai  cùng  vợ xuất hiện ở công ty Đại Nam? Tại sao một người chồng lại có thể ngồi nhìn vợ mình ngả ngớn với một người đàn ông khác? Phải chăng đó là một mưu toan đã được sắp đặt, thực  thi  kế mỹ nhân?  Câu hỏi đó xin dành cho  Trần Văn Thìn người đang là thủ phạm trong vụ án “vu khống bôi nhọ” đại gia Huỳnh Uy Dũng.
            Điều mà mọi người đã biết, là Nguyễn Phương Hằng cướp chồng của Trần Thị Tuyết, Huỳnh Uy Dũng cướp vợ của Trần Văn Thìn, tạo nên ân oán. Mối ân oán này còn lâu mới giải được!
           Huỳnh Uy Dũng và Nguyễn Phương Hằng có một đứa con trai hai tuổi, mọi người gọi đứa bé là “Thiếu gia”, Huỳnh Uy Dũng không đồng ý, bắt gọi là  “Cậu”. Huỳnh Uy Dũng muốn con mình lớn lên đi tu!
           Huỳnh Uy Dũng đã xây chùa, giờ lại muốn con mình đi tu! Để tạo phúc cứu rỗi cho bá tánh hay giải bớt oán cừu?
           Kinh Phật dạy: “Không đâu không hiện thân. Mười phương trong các cõi!”.
            Đừng đánh lừa người đời và thần linh, con người mình hiện ra giữa trời đất không gì che giấu được.
M.D